Viết cho em cô gái học ngành Dược!
Viết cho em, viết cho cô gái học ngành Dược, có thể hơi muộn một chút nhưng chắc chắn rồi em sẽ hạnh phúc thôi, thật đấy!
Em tìm đến tôi vào buổi chiều đầy nắng và gió, với khuôn mặt nhem nhuốc eye line và đẫm nước mắt. Hiên nhà tôi đầy nắng, cái nắng cháy da cháy thịt giữa mùa hè nóng bức vậy mà em lại ngồi co ro như đang run lên vì lạnh. Em kể cho tôi nghe câu chuyện của em, kể đến đâu, lòng tôi nhói đến đấy, sao lại giống đến thế .. từng lời em kể như đang gợi nhắc cho tôi về câu chuyện mà tôi đã từng trải.
Viết cho em … cô gái học ngành Dược say tình
Tình yêu trong em đã tan biến, là tan biến chứ không phải bỏ đi
Tôi cũng như em, tôi cũng học ngành Dược, có điều tôi hơn em một khóa, cả hai đều đang chung bước trên giảng đường Cao đẳng Dược Hà Nội. Tôi nhớ cái ngày mà tôi giống em bây giờ. Giữa đêm giáng sinh buốt lạnh đến thấu tim, mở cửa chạy ra ngoài … tôi muốn đi đâu đó, muốn biến mất khỏi cái nỗi đau cứa sâu tim gan này, nhưng tôi không biết đi đâu, không biết tìm ai. Bỗng dưng tôi thương em, như tôi thương chính tôi của ngày ấy …
Tôi đã từng trải qua cảm giác ấy, nên tôi biết không thể an ủi em bằng câu nói “rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!” bởi tôi biết câu nói ấy không có tác dụng với em bây giờ. Tôi biết cái cảm giác bất lực trước tình yêu mình đã hết lòng nâng niu, trân trọng đã vô tình tan biến như mây chỉ sau một câu nói. Là tan biến, tan biến chứ đâu phải bỏ đi. Vì nếu bỏ đi, sẽ còn cơ hội quay về, nhưng đã như làn sương tan vào trong sớm mai thì đâu còn gì để níu kéo nữa đây?
Tôi cũng không khuyên em phải tỏ ra thật bản lĩnh, và tôi cũng không khuyên em phải quên con người tàn nhẫn kia đi. Vì nếu quên được nhanh như vậy, thì đâu còn tồn tại chữ yêu. Em cũng không cần phải làm khổ mình bằng cách cố gắng quên một người. Hãy để cho mọi chuyện tự nhiên nhất!
Tôi biết chứ, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu yêu thương và niềm tin đâu dễ dàng quên đến thế. Huống hồ tôi biết em còn yêu người kia, yêu rất nhiều
Nhưng em à, bản lĩnh của một cô gái ngành Dược đâu rồi? Em đừng sống mãi trong cái sự “không ổn” ấy, sống chi trong những hứa hẹn chỉ mình em tin, những vương vấn chỉ mình em có, những niềm tin chỉ mình em vun đắp? Đừng mãi ngây dại nhìn theo bóng dáng một người đã làm trái tim em tan nát. Tôi không khuyên em phải tỏ ra bản lĩnh, cũng không mong em lạnh lùng với đời bởi như vậy cũng chẳng để làm gì? Người ta sẽ hối hận và quay lại với em ư? Không hề đâu cô bé ngành Dược ạ. Đó là còn chưa kể đến người ta sẽ chẳng thèm đoái hoài đến em, người ta sẽ chạy theo những thứ mới mẻ và những điều một thằng đàn ông tầm thường ham muốn.
Cái tôi muốn ở em chính là sự dũng cảm của một cô gái ngành Dược
Em đủ tự tin bán thuốc không kê đơn cho người bệnh mà, đúng không em? Vậy, hãy dũng cảm lên nào cô gái của tôi!
Nếu em không thể bỏ được thì em cũng cần phải có đủ dũng cảm để nắm nó mà không cảm thấy đau đớn …
Dũng cảm để đối diện với quá khứ đầy nước mắt mà không thắt lòng vì nó,
Dũng cảm để có thể yêu một người đàn ông đã không còn yêu em nữa,
Dũng cảm để không phải hành hạ bản thân em giữ những giọt nước mắt khi màn đêm buông xuống
Dũng cảm để sống, sống vì chính em chứ không vì một ai khác.
Có lẽ em đang khóc, hãy cứ khóc đi, hãy rơi thật nhiều nước mắt, nhưng chỉ để giải tỏa nỗi lòng em thôi nhé, chứ đừng làm đau bản thân em hơn nữa. Người ấy không xứng để em làm đau chính mình đâu em. Nếu em nắm nó, sẽ còn nhiều nỗi đau khoét sâu hơn nữa, vì vậy, em phải dũng cảm để đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa. Nếu em chọn điều đó, đừng hối hận em nhé. Em đã rất chân thành rồi, cái chân thành mà một cô gái ngành Dược đáng phải có, nên không có gì em phải hối hận cả.
Tôi tin vào sức mạnh của thời gian!
Thời gian là niềm tin bất diệt, mọi thứ: hạnh phúc hay khổ đau hãy để thời gian trả lời, thời gian khiến chúng ta sống trong hạnh phúc, thời gian cũng khiến chúng ta vơi dần nỗi đau. Có những người đến với ta chỉ để dạy ta vài điều trong cuộc sống rồi bỏ đi như một cơn gió thoảng qua, vì vậy, dù đau đớn, tổn thương bao nhiêu em cũng đừng bao giờ hối tiếc. Nó đâu giống cái ngành mà em đang học, không thể lặp đi, lặp lại một đơn thuốc, mà lặp đi lặp lại cũng có ngày nhờn thuốc mà đúng không em, cô gái Dược sĩ tương lai?
Hãy tin vào sức mạnh của thời gian
Chẳng phải nhờ đau đớn của người bệnh, mà em mới chứng kiến được quá trình hồi phục đầy hy vọng khi sử dụng thuốc?
Chẳng phải nhờ những tổn thương từ bệnh tật, mà người bệnh mới biết yêu thương chính bản thân mình?
Chẳng phải nhờ như thế, mà em hiểu được quá khứ là để người ta trân trọng hiện tại chứ không phải để dày vò bản thân?
Hay sao?
Thời gian cũng vậy! Có thể thời gian không giúp em quên đi một người nào đó, nhưng chắc chắn nó sẽ giúp lòng em nhẹ nhàng hơn rất nhiều khi nhớ đến họ.
Thời gian cũng không khiến em quên đi những câu hỏi cứ mãi dằn vặt trong đầu, nhưng sẽ khiến cả câu hỏi lẫn câu trả lời đều trở nên vô nghĩa.
Thời gian tặng em vô vàn điều kỳ diệu…
Thời gian cũng sẽ cắt vào tim em những vết thương sâu hoắm…
Nhưng rồi thời gian cũng sẽ chữa lành những vết thương đó.
Suy cho cùng, thời gian tuy vô hình nhưng vẫn đầy quyền năng.
Thời gian sẽ cho em tất cả, nếu em đủ dũng cảm bước qua nỗi đau.
Tin tôi đi, có mất sẽ có được…rồi em sẽ được yêu, chân thành như cách em đã từng yêu vậy!
Vậy, hãy mạnh mẽ lên nhé, cô gái ngành Dược!